Đừng mở quán vì ý tưởng ngạo nghễ "Ở đây cần 1 quán ăn ngon"
ĐỪNG mở một tiệm ăn với cái ý ngạo nghễ rằng: khu vực này cần một quán ăn ngon. (Nếu có tin là như thế thì cũng cứ cười cười thôi; chớ dại nói ra như đang làm việc thiện.) Dù bạn có tự tin vào tài nấu nướng của mình bao nhiêu, hay đầu bếp cộng tác với mình có là siêu sao, và có nguồn thực phẩm quí hiếm đến thế nào. Đây không phải trò chơi thách thức vị giác!
Xin thưa, ngon hay không là do cái đầu thực khách quyết định! Con người mình cứ tưởng cái đầu thông thái và sáng suốt. Nhưng khi trái tim người ta xúi giục thì cái đầu có thể nghĩ ra trăm ngàn lí do để tự thuyết phục mình và thuyết phục thế giới. Mà trái tim thì rất ư lãng mạn và lãng xẹt. Thích thì ngon thôi! Thế là đầu nó viện ra những ý từ thông thái đến cực kì thông thái, từ nhân văn sang cả nhân quyền; từ truyền thống đến hiện đại mà còn nèo thêm truyền thống pha lẫn hiện đại nữa.
- ĐỪNG đối chiếu. Mình đi ăn khai trương ở đâu mà gặp chủ nhà hàng ra nói quán A, quán B bán món tương tự ăn chả ra gì mà giá còn trên trời mà thiên hạ cứ kéo đến rần rần. Tuy mình thấy ông chủ cũng có lí, nhưng mình biết thế nào quán của ổng cũng dẹp tiệm sớm. Cái đó gọi là: khôn quá hóa dại. Khôn vừa phải thì tốt hơn, tức là vừa khôn vừa nghe ngóng xem người ta dại như thế nào… tại sao người ta không ra gì mà tồn tại năm này qua năm khác; nếu số đông đang xuôi theo dòng chảy mà anh muốn lội ngược dòng thì anh phải là người khổng lồ hoặc anh có tiền hô, hậu ủng; thuyền cứu hộ sẵn sàng vớt anh lên, chứ không là chết không kịp ngáp!
- ĐỪNG tin tưởng vào mấy chương trình TV hùng hùng, hổ hổ; cũng đừng nghĩ mình nên cá tính hay cool ngầu. Cái đó là để… tán gái chứ. Nên tạo một không gian ẩm thực hòa nhã, người ta thấy dễ chịu thì ăn tạm tạm họ cũng chấm cho qua. Nhân viên phục vụ trễ nãi một tí, họ cũng lượng thứ vì đang cơn dễ tính. Ăn ngon ngon mà lại được phục vụ ân cần, thêm chủ nhân tươi cười, dịu dàng không vồ vập thì họ lại thích hơn một chút. Vậy là trọn vẹn rồi. Khách thích vừa là khách trung thành, khách thích thú là dễ thành… thú đau thương lắm; mệt mỏi nhiều.
- ĐỪNG PR quán mình là nơi sang chảnh hơn sự thật; vì sẽ thu hút khách sang chảnh quá hớp. Khổ lắm, khách sang chảnh thường chả biết khi nào nên sang, bao giờ nên chảnh; họ mà lớ quớ lại... chanh sảng thì tiến thoái lưỡng nan; cả đám quê theo. Nếu quán mình thật sự sang, sang nhất xóm rồi thì càng không nên chảnh; khi bạn sang đến đốn tim mọi anh hùng thì khách sẽ tự tuân thủ mọi thứ một cách trật tự. Lúc đó, bạn là ai không còn quan trọng, nhưng nhân viên của bạn phải tuyệt đỉnh công phu… đếm xót một nhịp là “trâm gãy, bình rơi!”. Chỗ này lại phải nhấn mạnh: cái lỗi hay thấy nhất là những chỗ tự cho là phải sang thì dồn hết tiền vào “trang trí đường riềm”, và mua đồ hiệu cho chủ quán. Chủ mặc định mình phải sang, phải mặc hàng hiệu, cư xử sành điệu ra vẻ, PR chém gió... Cái đó mới là các quán sang vui thôi, còn sang trọng là chủ xê hết ra; chủ chỉ như một chiếc bóng thanh thoát thôi, nhân viên phải đỉnh. Nhân viên sang một cách chuyên nghiệp và hết lòng vì khách. (Mà nhất là không gọi khách là: khách yêu!)...
==========
Nguồn: sưu tầm